(¯`·.(¯`·.(¯`·.♥ღ TRƯỜNG THPT MINH ĐÀI ღ♥.·´¯).·´¯).·´¯)
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

(¯`·.(¯`·.(¯`·.♥ღ TRƯỜNG THPT MINH ĐÀI ღ♥.·´¯).·´¯).·´¯)

Giao lưu - Học hỏi
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

 

 Tháng ngày đã qua

Go down 
Tác giảThông điệp
tungan
Admin
tungan


Tổng số bài gửi : 35
Join date : 22/12/2010
Age : 35

Tháng ngày đã qua Empty
Bài gửiTiêu đề: Tháng ngày đã qua   Tháng ngày đã qua I_icon_minitimeSun May 15, 2011 9:12 pm

Nó mang tên một loài hoa mà nó cũng rất thích - Thạch Thảo.

Trung thường nói với nó:

- Tên của Thảo buồn quá.

Ngày nó tròn mười sáu tuổi, ngơ ngác với biết bao điều mới lạ của tuổi mới lớn.Ngày đó, ba mẹ gọi nó đến. Ba ngồi trước mặt nó lặng lẽ đốt thuốc hút, rồi nói:

- Con đã lớn rồi nên ba mẹ không muốn giấu con. Ba mẹ sẽ chia tay nhau.

Nó khóc nấc lên, nhìn ba mẹ trong làn nước mắt:

- Chẳng lẽ lớn lên là để chịu đựng những mất mát sao hả ba mẹ? Vậy thì con không cần lớn.

Mẹ ngồi lặng, nước mắt cũng lăn dài trên má:

- Mẹ không thể sinh được nữa. Mà ông bà nội cần ba có một đứa con trai để nối dõi. Hãy để ba con làm tròn nghĩa vụ của một người con.

Nó gục đầu lên trang vở khi nhớ đến ngày ấy. Chẳng lẽ chỉ phụ nữ là có lỗi, còn đàn ông, họ độc ác là vì trách nhiệm? Nó cảm thấy ghét những người đàn ông xung quanh mình.

Ba ra đi vào một buổi chiều muộn. Mẹ bất cần không nhận những đồng tiền ba gửi để nuôi nó. Hai mẹ con ở lại căn nhà ngập tràn kỷ niệm một thời hạnh phúc. Mẹ ít nói và có vẻ khổ sở hơn. Tuổi mới lớn nó chẳng được ngồi bên cạnh tỉ tê tâm sự với mẹ như những đứa con gái khác. Mẹ và nó như hai cái bóng ở bên nhau. Nó cũng im lặng và tự dọn cho mình một khoảng không gian riêng và giam mình vào đó mỗi khi thấy buồn.

Ba vẫn thường đến trường đón nó. Ba hay đưa tiền và mua quà cho nó. Nó biết ba thương mình lắm nhưng từ khi thấy cảnh ba cõng một thằng bé đi với một phụ nhữ trẻ đẹp trong công viên, nó lại thấy ghét ba kinh khủng. Đáng lẽ ở bên cạnh ba lúc này phải là mẹ và nó. Nó nghĩ thầm trong đầu những lời mẹ nói ngày nào: "Đàn ông chỉ biết nói dối và làm khổ đàn bà mà thôi".

Mẹ đã tát nó khi thấy trong cặp nó có bức thư tình của một đứa con trai trong lớp, lá thư nó dửng dưng đọc và chưa kịp xé đi. Mẹ gằn giọng:

- Nếu mà còn một lần nữa thì tao giết nghe chưa.

Nó hất mắt:

- Mẹ đang giận con hay ghen tức vì con được yêu thương?

Nói xong nó thấy lòng mình hối hận quá đỗi. Nó đã cứa vào nỗi đau cũ của mẹ.Nó thầm rủa mình "Mày là đồ ích kỷ”. Mẹ khuỵu xuống, nói trong tiếng khóc:

- Đàn ông họ chỉ biết làm khổ người khác thôi. Con đừng hy vọng gì ở họ.

Hôm sau, nó tìm đến thằng con trai đã kẹp bức thư vào vở nó và quát thật lớn vào mặt hắn:

- Đừng làm phiền tôi như thế nữa!

Thằng bạn ấy tự ái vì bị nó từ chối nên lên mặt:

- Mày tưởng tao thích mày thật à? Đó chỉ là một trò đùa thôi.

Nó tức giận lao đến đánh thằng đó. Nó biết mình chẳng thể làm gì được một thằng con trai nhưng nó phải đánh để hả giận.Thằng bạn ấy cũng không vừa, thẳng tay đánh lại nó. Máu mũi nó chảy ra, cánh tay đau ê ẩm. Đám bạn trong lớp chỉ biết đứng nhìn bên cạnh, xì xào, chỉ trỏ. Một tiếng quát lớn làm mọi người im lặng:

- Mấy người làm gì thế hả?

Đó là Trung, tên con trai quậy nhất lớp nó. Thấy nó máu me tùm lum, Trung giận dữ:

- Con trai mà đánh con gái thế hả? Lần sau mày còn đụng vào Thảo thì tao sẽ cho mày biết tay.

Trung đưa nó xuống phòng y tế. Chẳng có ai ở đó nên Trung tự tay lấy bông rửa vết thương và băng lại cho nó. Bây giờ nó mới thấy đau, ứa nước mắt. Trung nói:

- Nếu đau thì cứ khóc đi, sẽ đỡ đau hơn.

Nó khóc, nước mắt chảy dài trên má nhưng không dám khóc lớn, nó càng kìm thì nước mắt càng tuôn ra. Nó cứ thế, ngồi bên cạnh Trung và khóc thật lâu.

Nó và Trung thân nhau, điều đó trở thành một đề tài nóng hổi cho lớp. Bạn bè rỉ tai nhau:

- Con bé kênh kiệu ấy cuối cùng lại chịu thua dưới tay thằng Trung.

Mặc kệ bạn bè nói gì, nó yêu Trung như tìm một sự che chở. Tình yêu học sinh chẳng một chút lo toan, tính toán. Bờ vai Trung cứng rắn, đôi tay Trung rộng mở đón nó, bảo bọc nó.

Ba đến gặp nó, chỉ để nói với nó rằng ông đã có thêm một đứa con trai, một đứa em cùng cha khác mẹ với nó. Nó hét lên với ba:

- Sao ba tàn nhẫn như thế? Ba đừng đến gặp con nữa. Ba vui, ba hạnh phúc, ba có biết con và mẹ khổ sở như thế nào không?

Ba lặng lẽ bước đi, nó nhìn theo mà nước mắt lưng tròng. Ba có biết nó chỉ cần ba ôm nó vào lòng, vỗ về nó, nói vài câu dặn dò là nó cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Đằng này ba chỉ đến để nói về những điều làm mẹ con nó đau lòng.

Tối, nó đi với Trung vào một quán bar. Nó uống ừng ực những ly rượu rồi say khướt. Trung đang điên cuồng với những điệu nhảy cùng đám bạn. Đến lúc nó gục lên bàn, Trung mới đưa nó về. Trung phóng xe trên đường, trong cơn say nó vẫn thấy một cảm giác lâng lâng đến khó tả.

Trung đưa nó vào nhà. Nhìn bộ dạng của nó, mẹ thẳng tay tát nó thật mạnh:

- Đồ hư thân! Nuôi mày lớn để mày đổ đốn thế hả?

Nó tỉnh hơn sau cái tát của mẹ, cười gằn:

- Con uống để mừng ba có thêm con trai nữa đó mẹ. Con lại có thêm một thằng em.

Mẹ khuỵu xuống. Trung lặng lẽ quay ra cổng rồi rồ ga phóng nhanh đi. Nó vào phòng, gieo mình xuống giường mà nước mắt cứ trào ra.

Đến lớp nó nghe tụi bạn nói Trung bị bắt vì đua xe. Nó lặng yên nghe, bình thản ngồi học và ngạc nhiên vì chính sự bình thản của bản thân mình. Nó không muốn phải lo lắng cho ai thêm nữa khi chính nó đang đau khổ và chẳng có ai bên cạnh lo lắng.

Hôm sau, Trung đến lớp. Nhà Trung giàu, chỉ cần nộp tiền phạt là có thể ra khỏi đồn công an. Trung lại gần nó, nói bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

- Tối đi hóng gió với Trung.

Nó lặng im không trả lời. Bạn bè thì thầm:

- Rồi nó cũng hư hỏng không khác gì thằng Trung đâu.

Tối đó, nó trốn mình trong nhà. Nhìn xuống đường thấy cái dáng bất cần và có vẻ đáng thương của Trung dưới cổng. Nó cương quyết không đi với Trung.

Mấy hôm sau Trung không đi học. Sáng thứ hai chào cờ, Trung bị kỷ luật vì đánh nhau ở một vũ trường. Nó nghe tim nhói đau khi biết đêm đó là đêm mình không đi với Trung. Trung bị phạt thôi học một tuần. Một tuần, nó thui thủi một mình đến lớp, lầm lì và bất cần. Bạn bè nhìn nó vừa như thương hại, vừa như khinh miệt.

Hết tuần, Trung đến nhà tìm nó. Mẹ không cho nó đi với Trung nhưng nó mặc kệ lời mẹ nói cứ đi ra khỏi nhà. Trung lại phóng xe ào ào trên đường. Nó ôm chặt Trung, áp mặt lên lưng Trung. Trung dừng xe bên bờ sông, hai đứa đứng bên nhau lặng lẽ. Trung lấy thuốc ra hút, nhả từng làn khói vào không khí, nó cũng đã quen mùi thuốc lá của Trung. Ngay trong cả những nụ hôn của hai đứa cũng thỉnh thoảng vương mùi thuốc lá ấy.

Trung quay sang nhìn nó:

- Thảo chán Trung lắm phải không?

Nó im lặng.

- Chắc Trung làm Thảo buồn nhiều lắm?

Nó quay sang nhìn thẳng vào Trung:

- Tại sao con trai cứ làm khổ con gái như thế? Trung làm mình cảm thấy mệt mỏi và đau khổ.

Trung ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Vậy thì Trung sẽ không làm phiền Thảo nữa đâu. Mình chia tay nhé?

- Ừ! Có lẽ như thế lại tốt cho cả hai đấy.

- Ba mẹ Trung đã ly hôn rồi. Họ làm cho nhau đau khổ vì những nghi ngờ, ghen tuông và cuối cùng đưa nhau ra tòa. Điều này xảy ra nhanh quá sức tưởng tượng của Trung.

Nó biết Trung đang đau khổ như nó ngày đó và nó hiểu tại sao những tháng ngày vừa qua của Trung lại diễn ra như thế. Ai cũng có một nỗi đau cho riêng mình, nó thấy mình quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến nỗi đau của mình.

Trung và nó chia tay nhau. Lũ bạn cùng lớp thở hắt ra và còn vui mừng ra mặc khi nghe tin Trung chuyển trường.Trung đến chào nó.

- Thảo ở lại học hành và sống cho tốt nhé. Trung phải theo bố.

- Có lẽ mẹ Trung đau khổ lắm?

- Không! Mẹ đang rất hạnh phúc. Có một người yêu và thương mẹ hơn bố Trung.

Nó nghĩ thầm, không phải cuộc chia tay nào phụ nữ cũng chịu đau khổ. Trung nói một câu nghiêm túc đến lạ:

- Những ngày tháng đã qua thật là khờ dại.

Nó nhoẻn miệng cười:

- Và cả chuyện của hai chúng mình cũng khờ dại nốt.

Trung cười, nụ cười phảng phất nỗi buồn. Trung hôn lên đôi môi nó thay cho lời tạm biệt. Nó ngước mắt hỏi:

- Nếu thời gian làm thay đổi tất cả và quay trở lại ngày hôm đó, Trung có yêu Thảo không?

Trung xoa nhẹ đầu nó.

- Chia tay rồi, biết nói gì nữa hả Thảo?

Nói rồi Trung quay lưng bước đi.

Nó quay trở lại với học tập và mơ ước đến cuộc sống ngập tràn tiếng cười của mẹ. Chỉ cần nó cố gắng thôi thì có lẽ mẹ và nó sẽ hạnh phúc. Bây giờ thật sự chỉ còn hai mẹ con dựa vào nhau để sống.

Sinh nhật lần thứ mười chín của nó. Nó đã là sinh viên năm nhất và vẫn yêu những bông hoa thạch thảo. Một bó hoa thạch thảo được gửi đến, đó là hoa của Trung tặng. Ngày còn yêu nhau, dù đã hứa nhưng Trung vẫn chưa tặng cho nó được một nhánh hoa nào. Giờ Trung đã ở tận nước Pháp xa xôi, Trung đi để học và để quên đi những tháng ngày tuổi trẻ đầy hoài nghi và chán nản.

Dù sao thì nỗi buồn cũng đã vơi đi và những tháng ngày ấy cũng đã trôi qua rồi...
Về Đầu Trang Go down
https://minhdai.forumvi.com/forum
 
Tháng ngày đã qua
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
(¯`·.(¯`·.(¯`·.♥ღ TRƯỜNG THPT MINH ĐÀI ღ♥.·´¯).·´¯).·´¯) :: (¯`·.(¯`·.(¯`·.♥ღCộng Đồng Teenღ♥.·´¯).·´¯).·´¯) :: -‘๑’- Vườn Kỷ Niệm -‘๑’--
Chuyển đến